Mệt mỏi với cuộc tình mà mỗi lần anh ghé thăm chỉ để được gần gũi tôi
Thấm thoát, cuộc tình của tôi bước sang năm thứ 4. Nói đúng ra, với mọi người, nó là chuyện tình yêu, nhưng là người trong cuộc, hơn ai hết, tôi hiểu, mình chỉ đang đóng vai một cô gái phục vụ nhu cầu thỏa mãn xác thịt của anh ta mà thôi. Hoặc chí ít đó là những cảm giác duy nhất mà tôi còn thấy lúc này.
Hơn 1 năm đầu chúng tôi yêu nhau mặn nồng và ngọt ngào lắm. Anh cũng chiều chuộng, quan tâm và săn sóc tôi như bao gã khác khi bắt đầu theo đuổi một cô gái. Cho đến giờ, cuộc tình của chúng tôi bước sang năm thứ 4. Mọi thứ êm đềm, không có cãi vã, không có giận hờn… chỉ có những nỗi đau mà tôi lặng lẽ nuốt vào trong.
Khoảng 3 năm trở lại đây, khi tình yêu đi vào một lối mòn quen thuộc, tôi thấy mình không hơn không kém là một người đáp ứng nhu cầu tình dục cho bạn trai. Cả tuần, chúng tôi hẹn gặp nhau khoảng 2-3 lần. Lần nào, anh cũng đưa tôi vào nhà nghỉ. Lí do của anh là: “Cần thời gian bên nhau thôi”. Anh bảo anh đi làm quá mệt mỏi, không đủ sức để đưa tôi đi chơi rong ruổi ngoài đường hay ngồi xem một bộ phim dài cả mấy tiếng trong rạp. Anh thường đưa tôi vào nhà nghỉ, nằm nói chuyện và làm “việc ấy”. Sáng hôm sau, anh đưa tôi về còn anh đi làm… Đó chính xác là những lần “hẹn hò” của hai đứa tôi.
Thời gian đầu, tôi không để ý lắm. Nhưng lâu dần, tôi cảm thấy thô bỉ và khinh thường chính bản thân mình. Tôi thấy mình không có chút giá trị nào trong mắt anh cả. Tôi cũng chẳng được như những cô gái khác. Mỗi lần anh gặp tôi chỉ là vì nhớ…
Tôi đã đấu tranh nhưng không được. Anh bảo rằng tôi suy nghĩ quá nhiều, suy diễn linh tinh, tôi không thông cảm cho sự bận rộn của anh. Anh còn nói, vì yêu tôi nên anh mới có ham muốn như vậy chứ nếu không đã chẳng có chút cảm xúc gì… Cứ thế, anh bao biện cho hành vi của mình. Còn tôi, biết rõ là giả dối nhưng tôi vẫn im lặng chấp nhận. Tôi sợ điều gì ư? Tôi sợ làm trái ý, anh sẽ chia tay… Mà như thế là cuộc tình 4 năm của tôi tan vỡ, là tôi bị bỏ khi mà tuổi đã không còn trẻ trung gì nữa…
Tôi như người đâm lao phải theo lao. Dù đêm nào bên anh, sau khi ra về tôi cũng khóc. Nhưng tôi lại không có can đảm để chia tay vì tôi sợ phải làm lại từ đầu. Tôi sợ một kẻ như tôi sẽ không còn ai chấp nhận nữa. Tôi cố gồng mình lên để chiều theo những điều mà anh mong muốn. Thứ tôi hi vọng duy nhất lúc này là sẽ có một ngày, anh cưới tôi…
Tôi biết mọi người nghĩ tôi ngu ngốc, nhưng ở cái tuổi gần 30… tôi bỗng thấy mình hèn nhát trước mọi sự thay đổi. Vì thế, tôi chỉ còn cách chấp nhận mà thôi!
Hơn 1 năm đầu chúng tôi yêu nhau mặn nồng và ngọt ngào lắm. Anh cũng chiều chuộng, quan tâm và săn sóc tôi như bao gã khác khi bắt đầu theo đuổi một cô gái. Cho đến giờ, cuộc tình của chúng tôi bước sang năm thứ 4. Mọi thứ êm đềm, không có cãi vã, không có giận hờn… chỉ có những nỗi đau mà tôi lặng lẽ nuốt vào trong.
Khoảng 3 năm trở lại đây, khi tình yêu đi vào một lối mòn quen thuộc, tôi thấy mình không hơn không kém là một người đáp ứng nhu cầu tình dục cho bạn trai. Cả tuần, chúng tôi hẹn gặp nhau khoảng 2-3 lần. Lần nào, anh cũng đưa tôi vào nhà nghỉ. Lí do của anh là: “Cần thời gian bên nhau thôi”. Anh bảo anh đi làm quá mệt mỏi, không đủ sức để đưa tôi đi chơi rong ruổi ngoài đường hay ngồi xem một bộ phim dài cả mấy tiếng trong rạp. Anh thường đưa tôi vào nhà nghỉ, nằm nói chuyện và làm “việc ấy”. Sáng hôm sau, anh đưa tôi về còn anh đi làm… Đó chính xác là những lần “hẹn hò” của hai đứa tôi.
Thời gian đầu, tôi không để ý lắm. Nhưng lâu dần, tôi cảm thấy thô bỉ và khinh thường chính bản thân mình. Tôi thấy mình không có chút giá trị nào trong mắt anh cả. Tôi cũng chẳng được như những cô gái khác. Mỗi lần anh gặp tôi chỉ là vì nhớ…
Tôi đã đấu tranh nhưng không được. Anh bảo rằng tôi suy nghĩ quá nhiều, suy diễn linh tinh, tôi không thông cảm cho sự bận rộn của anh. Anh còn nói, vì yêu tôi nên anh mới có ham muốn như vậy chứ nếu không đã chẳng có chút cảm xúc gì… Cứ thế, anh bao biện cho hành vi của mình. Còn tôi, biết rõ là giả dối nhưng tôi vẫn im lặng chấp nhận. Tôi sợ điều gì ư? Tôi sợ làm trái ý, anh sẽ chia tay… Mà như thế là cuộc tình 4 năm của tôi tan vỡ, là tôi bị bỏ khi mà tuổi đã không còn trẻ trung gì nữa…
Tôi như người đâm lao phải theo lao. Dù đêm nào bên anh, sau khi ra về tôi cũng khóc. Nhưng tôi lại không có can đảm để chia tay vì tôi sợ phải làm lại từ đầu. Tôi sợ một kẻ như tôi sẽ không còn ai chấp nhận nữa. Tôi cố gồng mình lên để chiều theo những điều mà anh mong muốn. Thứ tôi hi vọng duy nhất lúc này là sẽ có một ngày, anh cưới tôi…
Tôi biết mọi người nghĩ tôi ngu ngốc, nhưng ở cái tuổi gần 30… tôi bỗng thấy mình hèn nhát trước mọi sự thay đổi. Vì thế, tôi chỉ còn cách chấp nhận mà thôi!
Theo Vietnamnet
Đăng nhận xét